Mười tám em bước chân ra
Trời trưa khô khốc
Thấy con nắng vàng nheo nhóc
Lại nhớ cái thuở nhỏ thong dong
Hong tóc sau nhà
Cây đa chứng giám.
Ai cũng muốn giữ cho mình
Những ngày lên mười lên tám
Cỏ dại bám chân
Đến lớp chỉ có ê a
Về nhà vô tư ca hát.
Rồi thời gian cứ qua cứ qua
Dùng dằng cũng lớn
Mười tám như ai
Đeo đuổi từng con chữ
Và những ngày lem luốc "áo xanh"
Sau vai còn một mảnh tình lành...
Cớ chi níu hoài mười tám?
Đang có chẳng vương
Nên người ta phải chơi trò cút bắt
Ước sao đừng thế
Để tiếc từng mười tám thân thương...